Bói Ngạc quê ở làng Thứa, huyện Đường Hào (nay là phường Dị Sử, thị xã Mỹ Hào). Ngoài việc làm nghề thầy bói để kiếm sống, còn hay làm thơ, làm vè để chế giễu những thói hư, tật xấu của bọn quan lại, nhà giàu.
Tên quan huyện mới về nhậm chức, thấy ông hay xỏ xiên, bèn cho giấy mời ra hầu quan, thực chất là để mắng phủ đầu, ra cái oai của quan lớn để đe ông.
Biết tên quan huyện quê ở làng Mai Lĩnh, có nghề dệt the truyền thống, bói Ngạc nghĩ ra được cách xỏ lại tên quan hống hách này.
Hôm lên hầu quan, ông mặc một chiếc áo the mới nhưng cố tình xé rách một mảng ở gấu trước. Tên quan và các tên giúp việc ngồi ở ghế cao trên công đường, chờ sẵn ông. Cậu con lớn của ông dắt ông vào. Khi vào đến chỗ quan ngồi thì cậu con dắt ông quay vòng ra, rồi bỏ ông ở đó. Ông cứ thế sụp xuống lạy quan. Như vậy, ông cứ chổng đít vào quan mà lạy.
Tên thừa phái thấy thế buồn cười quá, phải bảo ông:
- Quan đây cơ mà!
Ông quay lại nhưng cố tình xéo vào gấu áo cho rách thêm. Quan bảo:
- Thầy ra hầu quan sao áo rách thế?
- Bẩm quan lớn, quan lớn đèn giời soi xét cho con. Con mới may cái áo the này ba tháng nay. Tại thành hoàng bản thổ, cây đa, cây đề cái làng dệt the làm ăn giả dối, nó làm hại con.
Tên quan huyện xám mặt lại. Nó đã biết ông bói chửi thẳng vào mặt nó.
(Dựa theo: Vũ Tiến Kỳ (sưu tầm, tuyển chọn và biên soạn), Truyện cổ dân gian Hưng Yên, Nxb. Văn hoá thông tin, Hà Nội, 2010)