Vào thời Kiến Võ nhà Hán, ở thôn Bích Tràng, huyện Thiên Thi (Nay thuộc huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên) có cô gái nhà nghèo, xinh đẹp, nết na, giỏi đồng áng. Đặc biệt, cô cắt cỏ nhanh đến mức châu chấu chết vì bay không kịp. Dân làng gọi cô là cô Thảo (cô Cỏ). Mỗi khi cô Thảo cắt cỏ đều có đám mây ngũ sắc che nắng. Cô Thảo đẹp khiến đám trai nhà giàu mê mệt. Một lão nhà giàu mướn cô về cắt cỏ nuôi trâu và muốn cưới cô làm thiếp nhưng cô không chịu. Lão trói và bỏ đói cô. Có hai ông cháu họ Bạch, xót xa vì cô bị hành hạ nên đã tìm cách giúp cô trốn khỏi làng.
Bấy giờ, nước ta đang bị nhà Hán đô hộ, nhân dân rất cực khổ. Hai Bà Trưng dựng cờ khởi nghĩa, hào kiệt khắp nơi về Mê Linh tụ nghĩa. Cô Thảo đang tìm đường đến Mê Linh thì gặp đoàn nghĩa binh của bà Thánh Thiên. Cô nhập vào đoàn quân và được giao trông coi việc cung cấp cỏ cho đàn voi, ngựa chiến. Cô về làng lập đội quân cắt cỏ. Nhờ những trại cỏ của cô mà voi ngựa của nghĩa quân khỏe mạnhh, đánh đâu thắng đấy, thu lại được 65 thành trì. Thái thú Tô Định phải bỏ chạy thoát thân về nước. Hai Bà Trưng lên ngôi vua, cô Thảo được phong là Hương Thảo tướng quân.
Ba năm sau, Mã Viện nhà Hán lại sang xâm lược. Thế giặc mạnh, Hai Bà Trưng không chống đỡ nổi, đành tự vẫn ở Hát Giang. Hương Thảo tướng quân đang ở quê nhà, đoán giặc sẽ mò tới nên chuẩn bị đánh. Giặc bắt bà phải giao trại cỏ. Bà giả vờ đồng ý, đãi chúng rượu thịt. Khi chúng đã no say trên cỏ êm, bà cùng hai ông cháu họ Bạch phóng hỏa thiêu chết bọn chúng. Bà và ông cháu họ Bạch hi sinh trong trận ấy.
Tưởng nhớ chiến công cùa bà, dân làng dựng am thờ bà ngay trên nền trại cỏ. Am đó, nay là chùa Cỏ.
(Dựa theo: Vũ Tiến Kỳ (sưu tầm, tuyển chọn và biên soạn), Truyện kể dân gian Hưng Yên, Nxb Văn hóa thông tin, Hà Nội, 2010, tr. 293-295)